Thời gian làm quên đi những nỗi buồn, nhưng cũng làm mòn đi khát vọng, mơ ước, làm nhạt nhòa bao kỷ niệm.
Thời gian trôi nhanh, ai cũng muốn níu giữ, đâu có ai thành công.
Hãy để thời gian vẫn trôi, quan trọng là giá trị của cuộc sống, của hành trình ta đã đi qua đã ngấm vào trong ta & trở thành 1 phần con người ta.
Dù thời gian trôi qua, vẫn phải tiếp tục giữ niềm tin, tiếp tục theo đuổi ước mơ, đó là cách ta sống không hối tiếc.
Về chủ đề thời gian, có một câu chuyện ngắn khá hay mang tên "Quán thời gian", rất tiếc không thấy ghi tên tác giả
--
Quán thời gian
Quán vắng, mưa khuya, đèn vàng hiu hắt, có khách lạ bước vào hỏi chủ quán: "Quán ông bán gì?"
- Tôi bán thời gian, tôi bán ký ức. Đây là QUÁN THỜI GIAN.
- ...
- Anh mua không, tôi bán cho những năm tháng ấu thơ, thuở còn đầu trần đội nắng, chân đất dũi sỏi, lang thang đầu làng ngõ xóm hái quả duối chín, nhai lá dâu da xanh, bứt cánh hoa râm bụt gắn làm râu như diễn tuồng, hái quả mồng tơi bôi cho tím má cô láng giềng, bẻ cành tre, cắt tàu lá chuối dựng lều. Tôi bán cho những buổi chiều vàng trên dòng sông Kinh Thầy, mặt trời đỏ rực cũng xuống sông tắm mát cùng đám trẻ. Tôi bán cho vị ngọt ngai ngái của củ sen vừa mới bới lên từ lớp bùn sâu; vị ngọt đắng của nhân sen già bóc từ cái bát sen khô héo; vị ngọt dịu của bát canh cua, canh hến... Anh mua không, tôi bán cho vị ngọt đắng của tuổi thơ?
- ...
- Anh mua không, tôi bán cho thời niên thiếu, ngày đạp xe Phượng Hoàng 7km tới trường, đường anh đi bốn mùa sẽ là mạ xanh vào vụ, lúa sớm thoảng hương, lúa chín ngào ngạt, hay gốc rạ điêu tàn. Tôi bán cho những ngày thư tay nhét hộc bàn, lời tình thơ ngây trao nơi cuối mắt, tâm tình là lúc học nhóm ôn bài... Tôi bán cho những lo âu trước kỳ thi, những man mác kỳ nghỉ hè, những xôn xao trước kỳ nghỉ tết.
-...
- Anh mua không, tôi bán cho ngày anh biết anh làm người, là khi anh ý thức được bản thân anh, anh sống đúng con người anh. Tôi bán cho những con đường quanh co lối mòn hoa dại nở, buổi chiều chìm xuống những đôi vai bên bờ sông lộng gió, hay buổi sáng lang thang trong cái giá buốt của biển ồn ào, biển không cho lòng người yên chút nào. Tôi bán ly cà phê sáng khi nắng vẫn còn mê ngủ, tôi bán cuộc tình muộn nhưng đẹp như thuở ban đầu...
- Tôi muốn mua, tôi phải trả ông bao nhiêu?
- Tôi không đổi thời gian lấy tiền.
- Vậy tôi phả trả ông bằng cái gì?
- Bằng phong sương, bằng cát bụi vương trên áo anh, bám vào gót giày anh. Nhưng tôi không lấy nếu anh cởi áo, tháo giày mà giũ chúng ra. Tôi chỉ lấy khi chúng đã thấm vào anh, chúng trở thành anh và anh trở về với chúng.
- Vậy thì tôi chưa có đủ, nhưng tôi sẽ có đủ. Tôi phải lên đường ngay, mới kịp. Mau lên đi, thời gian như chiếc bóng. "Mau lên đi, mùa chưa ngả chiều hôm".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét