Thứ Hai, 2 tháng 3, 2015

Hoa đào


Tới rằm hoa vẫn nở
Chẳng thấy lũ bạn xưa
Giờ mỗi đứa một ngả
Bận cơm áo gạo tiền

Thứ Bảy, 10 tháng 1, 2015

Xắn tay áo lên và bớt tự hào đi


Một chiều mưa gió, trời rét đậm, có một nhóm bạn cũ tụ tập trong một quán ven đường.

Sau một thời gian dài không gặp mặt, mọi người giờ đều đã thay đổi nhiều, còn tinh thần vẫn hừng hực như ngày nào, tình thân vẫn như thưở sinh viên hàn vi. Trong nhóm có 3 bạn giờ đã giữ vị trí cao ở tập đoàn lớn, 1 bạn là chuyên gia với mức thu nhập ~ thu nhập của 1 doanh nghiệp nhỏ, 1 bạn đã khởi nghiệp thành công từ một nhóm kỹ sư cùng đam mê, còn tôi đã sống sót qua 1 năm nhiều biến cố.

Mỗi người đều bận rộn với công việc, cuộc sống riêng, nhưng vẫn không thiếu thời gian cho bạn bè cũ. Chuyện hàn huyên xoay quanh những kỷ niệm linh tinh thời sinh viên & chuyển sang trao đổi về thực tại. Mỗi người đều làm việc với thời gian & cường độ bằng nhiều người khác & mang lại những giá trị khác biệt.

Các bạn của tôi, các bạn đều làm việc với tất cả khả năng của mình, các bạn được đánh giá cao & lên vị trí cao, rất cao dành cho "người làm thuê" vì tài năng riêng, và còn vì đam mê & khát vọng hơn hẳn các đồng nghiệp khác.

Mọi người đi làm đều cần trả công tốt, nhưng giá trị công việc không chỉ nằm ở lượng Obama kiếm về, nó còn nằm ở ý nghĩa công việc đó mang lại. Tất nhiên trước tiên cần lượng Obama đủ đáp ứng cuộc sống rồi mới nghĩ tới các thứ khác cao xa hơn. Thật mừng khi các bạn của tôi đều có định hướng rõ ràng & tìm thấy ý nghĩa của công việc mình làm.

Chuyện hàn huyên chuyển sang chủ đề tìm kiếm người tài cho công việc. Ba ông bạn đang làm quản lý đều gặp vấn đề tìm kiếm người phù hợp cho công việc. Vấn đề gặp phải là quá nhiều ứng viên có tâm lý làm việc chộp giật, cố gắng học đủ rồi ra đi. Ông bạn vừa khởi nghiệp và đang trên đà phát triển phán một câu xanh rờn :"tìm được một thằng ngu si & nhiều đam mê như mình khó thật".
(*Thằng nhận mình ngu si này thực ra rất thông minh).

Nhiều người sống hời hợt, thiếu đam mê, chạy theo số đông, mặt báo thì toàn tin hotgirl, lộ hàng, đâm chém giết chóc. Nhưng người Việt vẫn tự hào về vô số thứ được đứng nhất quả đất, tự hào, tự tung hô & không làm gì để góp phần tạo ra những niềm tự hào khác. Ông bạn giữ vị trí quản lý cao đã nói về bí quyết khiến doanh nghiệp của bạn giữ được vị trí tiên phong: "không tiếp tục phát triển thì sẽ bị đào thải, tất cả nhân viên đều phải liên tục tiến về phía trước".

Có một doanh nghiệp Việt vừa đưa 1 sản phẩm ra triển lãm công nghệ thế giới, vô số người lên mạng ném đá, phần đông còn lại thì nói thật tự hào. Các bạn tự hào vì điều gì ? Bạn có đóng góp gì tạo nên niềm tự hào đó ? Sau khi post lên Facebook, đăng tin xong, niềm tự hào đó có tắt ngấm sau ít ngày, niềm tự hào đó có cho bạn chút động lực để xắn tay lên làm một cái gì đó ?

Hãy xắn tay đào bới cho khỏi phí tuổi xuân

Mưa xuân vẫn phơi phới bay ........



 *HN 1/2015 - cuộc họp mặt của những kẻ chân đất và tay không, trong  một chiều mưa gió, rét đậm đầu 2015, *





Thứ Sáu, 27 tháng 9, 2013

Sớm mùa thu

Sáng chớm lạnh trong lòng Hà Nội
Những phố dài xao xác heo may
Nhẹ chân bước trên con đường quen thuộc
Lòng bình yên tựa cơn gió mua thu
Phố vẫn vậy, con đường xưa vẫn vậy
Hương hoa sữa cuộn theo bước chân ta

Thứ Tư, 25 tháng 9, 2013

Những căn nhà không khung

Trời đổ cơn mưa đầu thu, một cơn mưa lạnh đầu tháng 10. Đi dưới mưa một đoạn đường, cuối cùng tôi cũng thấy một quán nước nhỏ ven đường. Vậy là có chỗ chú chân, uống ly trà nóng cho ấm bụng. Cái thứ trà đá, nhân trần vỉa hè này nhiều báo chí đã kêu ka về mất vệ sinh an toàn thực phẩm. Nhưng rồi đâu lại vẫn đó, không ai đưa ra biện pháp / hành động gì, mọi thứ lại y nguyên như thưở ban đầu.

Dưới mưa rét, căn nhà cao tầng đối diện vẫn tiếp tục hoàn thiện. Muốn xây một căn nhà, đầu tiên phải có mong muốn của chủ nhân, rồi từ đó lập thiết kế, từ thiết kế lập p/á thi công. Khi thi công phải từ làm móng, đóng cọc, dựng dầm tạo khung, rồi tới khi căn nhà thành hình thì mới hoàn thiện. Cái này hỏi công nhân xây dựng nào họ cũng biết.

Các công trình khác trong cuộc sống cũng vậy, bắt đầu từ mong muốn /ham muốn, rồi lập thiết kế, lập kế  hoạch vạch ra lộ trình thực hiện, đạt kết quả sơ khai rồi hoàn thiện tới cuối cùng. Lại nhắc lại là cái này một công nhân xây nhà cũng biết. Vậy mà nhiều người lại đi ngược lại, dựng thiết kế sơ sơ, vừa làm vừa tô vẽ sao cho vừa mắt, đến lúc trông kha khá đẹp thì hóa ra nó lại sai mất mục đích ban đầu. Thế là lại sửa thiết kế 1 chút, rồi lại tô vẽ. Và cái mớ bùng nhùng đó cứ tiếp diễn mãi.

Vì sao ?

Cách làm ngược do nhiều nguyên nhân: tư duy lộn xộn, ham ăn xổi, bệnh chủ quan, bệnh thành tích, ... túm lại là nhiều bệnh lắm. Nhưng sửa nó không dễ, bởi đã trình độ cao thì sẽ thường mắc thêm bệnh bảo thủ, và năng khiếu ngụy biện. Mà đôi khi không phải là ngụy biện, họ thực sự tin là họ đang làm đúng.

Lừa người khác không nguy hiểm bằng tự lừa chính mình. Nhưng đâu có dễ để nhận ra, đâu có dễ để nhận ra, đâu có dễ để có được suy nghĩ đơn giản người công nhân xây dựng kia.

Đôi khi, nghĩ đơn giản lại hiểu được những thứ phức tạp.
'Take it easy'

---Hà Nội một ngày đầu thu ----


Thứ Ba, 17 tháng 9, 2013

Văn hóa ném đá và phê bình lấy lệ


Văn hóa ném đá
Không biết từ bao giờ hình thành thuật ngữ "ném đá". Cứ có gì mới lạ, không cần biết hay hay không là mọi người hụ nhau cùng búa rìu, mà gọi đúng thuật ngữ là "ném đá".

Thời trung cổ, phạm nhân trọng tội bị trói, cho ném đá tới chết. Lúc xảy ra xô xát, người ta cũng dùng đá ném nhau bươu đầu mẻ trán. Từ lịch sử đã thấy từ ném đá gắn với sự thù ghét, tiêu cực. Tới thời hiện đại có thêm khái niệm "ném đá tập thể" "ném đá cho vui".

Vậy là cứ có cơ hội là cả làng nước lại hò zô ta đi ném đá. Người ném đá thì vui, nhưng lâu dần cũng chả còn vui vì họ hành động theo trào lưu, có kịp cảm xúc gì đâu mà vui. Còn người bị ném đá thì tha hồ lãnh hậu quả

Từ chuyện ném đá, châm chọc người khác lại vắt sang chuyện góp ý, phê bình. Một đằng là tiêu cực đả phá, 1 đằng là góp ý xây dựng, ấy vậy mà không phải vậy.

Phê bình lấy lệ
Thường khi xây một cái nhà, quan trọng nhất là lên thiết kế móng, khung, thiết kế không gian. Rồi sau đó mới tới công đoạn xây, sửa, hoàn thiện.

Vậy mà nhiều cái nhà xây gần xong, đang sơn tút tát hoàn thiện lại có người quay lại góp ý nên chỉnh lại khung, sửa lại móng. Gia chủ mà thiếu tỉnh táo là bị mấy siêu nhân góp ý này quay cho tít mù.

Thêm một cái hay là họ tham gia từ đầu, nhìn cái thiết kế móng, khung thì lờ đi vì đâu có hiểu mà tham gia trực diện.

Rốt cục phê bình và góp ý vốn để cùng cải tạo mọi thứ lại trở thành lấy lệ để một số người thể hiện vẫn còn có họ.


Văn hóa ném đá, phê bình lấy lệ tuy khác nhau nhưng cùng biểu hiện một cách sống ngày càng hời hợt hơn, thiếu đi cảm xúc, cái tôi của mỗi cá nhân. Đánh mất chính mình mới là mất tất cả, thật đó


Chủ Nhật, 8 tháng 9, 2013

Bụt chùa nhà

(Bài viết về các giá trị quanh ta, gần xa, xa gần)

Tôi có một nhóm bạn cũ ra thăm HN, muốn tìm một địa điểm ấm cúng, không ồn ào để bạn bè lâu ngày gặp nhau tiện trò chuyện. Dám chắc đội này lại đọc sách báo ở đâu đó về Hà Nội cổ kính.

Không sao, tôi sẽ chiều các bạn. Bộ nhớ chứa đầy thông tin của tôi cũng được dịp sử dụng. Chà, một quán cũ trên phố cổ, một quán cafe sách ở góc phố Nguyễn Du, quán nhạc Trịnh trên ngõ nhỏ Ngô Tất Tố, ...cuối cùng địa điểm được chọn là một quán trà gần nhà. Quán có vườn cây, rộng thoáng, không gian được bài trí khéo để tạo cảm giác ấm cúng. Tuy mình không biết gì về trà đạo nhưng về không gian, địa điểm như vậy là đạt yêu cầu.

Trời bắt đầu vào thu, mưa lất phất và không khí hơi se lạnh. Cuộc trò chuyện bắt đầu bằng việc cập nhật thông tin về cuộc sống mỗi người, tiếp đến là chuyện kể về những nơi các bạn đã tới trong vài ngày ở tại HN. Từ lăng, đền, thành cổ, bảo tàng, làng nghề,... đều được kể say sưa, mô tả với những cảm nhận riêng.

Lạ thật, tôi đều đã tới những nơi này, nhưng cảm nhận không sâu sắc bằng các bạn, tôi đã bỏ sót gì chăng ?

Về phần mình, tôi hứa sẽ dẫn các bạn qua những con phố đêm vắng lặng, đi dưới hương hoa sữa nồng nàn, ghé những quán nhỏ ven đường,... những nơi bình dị mà các bạn không thấy trên sách báo.

Những lúc bạn bè vui gặp nhau thì thời gian trôi thật nhanh, quán vẫn đông khách nhưng đã tới giờ đóng cửa. Hà Nội là vậy, quán không được mở quá khuya. Cũng nên để các bạn về nghỉ lấy sức, để ngày kế tôi còn thực hiện lời hứa của mình.

Tôi trở về nhà, mang theo mình một chút băn khoăn.

Tại sao mình đã tới những nơi đó nhưng lại bỏ sót nhiều như vậy ?

Những giá trị tồn tại quanh ta, gần ta thường ít được chú ý hơn. Trái lại, chúng ta mở lòng mình, háo hức với những giá trị ở xa, từ những nơi lạ lẫm. (Thật may tìm được từ 'giá trị' có lẽ bao quát được khá rộng.)

Mọi người đều sống hối hả, có thời gian nghỉ thì đi du lịch tỉnh khác, có thời gian và kinh tế tốt hơn thì du lịch nước ngoài, bỏ lỡ nhiều cái đẹp ngay tại nơi họ sống.

Cuộc sống vẫn vậy, chúng ta sống tự nhiên & bỏ sót rất nhiều, những giá trị cũng tồn tại quanh ta, ở gần, ở xa, và cũng sẽ mất đi rất tự nhiên nếu không được gìn giữ.

Phật chỉ có một, Phật tại tâm, đâu có phật chùa lớn thiêng hơn phật chùa nhỏ, đâu có phật chùa xa thiêng hơn chùa gần

Giá trị tốt đẹp nhất nằm trong mỗi con người.

PS: uống trà đặc mất ngủ hơn uống cafe.




Thứ Sáu, 9 tháng 8, 2013

Hà Nội - một thành phố lạc quan

Hà Nội chịu ảnh hưởng bão, mấy ngày liên tiếp trời mưa không ngớt. Kết quả là đường phố ngập úng & có thêm nhiều cảnh lạ để xem. Hôm nay bão đã tan, đường phố lại bình lặng như trước.
Vài dòng nhớ lại những ngày mưa:

Oh hô Hà Lội phố
Ta còn đâu ngày mưa dầm
Ta còn đâu những con đường ngập nước
Con đường đó, thật nhiều kỳ lạ
Úp nơm đánh các, thồ xe qua mương
Ủn đít ô tô, mò vớt biển số

Oh hô Hà Lội phố

Tan bão rồi, tan bão rồi
Ta còn đây, một thành phố lạc quan 







Ta còn đây, một thành phố lạc quan