Thứ Ba, 4 tháng 6, 2013
Đường đi và lựa chọn
Hôm nay, lúc tôi ra lấy xe thấy một việc rất lạ.
Từ chỗ lấy xe ra cổng có 2 con đường, một con đường thẳng xuôi ra cổng rất đông người xếp hàng chờ đợi, một con đường khác thoáng hơn hẳn nhưng phải quay xe đi ngược một đoạn.
Tôi hỏi một người đang đứng xếp hàng chờ
- Sao em không quay lại đi đường kia nhanh hơn.
- Sắp đến nơi rồi anh.
Cuộc sống cũng vậy, có nhiều con đường, có con đường xa hơn, ngược hơn, vất vả hơn lúc đầu nhưng mang lại thành quả về sau, quan trọng chúng ta có dám thay đổi.
Chủ Nhật, 2 tháng 6, 2013
Vài suy nghĩ về thời gian
Hôm nay thấy đứa bạn kêu ca về tuổi tác, về những việc chưa làm được, về việc nó đã mất đi cảm giác có thể làm mọi thứ.
Thời gian làm quên đi những nỗi buồn, nhưng cũng làm mòn đi khát vọng, mơ ước, làm nhạt nhòa bao kỷ niệm.
Thời gian trôi nhanh, ai cũng muốn níu giữ, đâu có ai thành công.
Hãy để thời gian vẫn trôi, quan trọng là giá trị của cuộc sống, của hành trình ta đã đi qua đã ngấm vào trong ta & trở thành 1 phần con người ta.
Dù thời gian trôi qua, vẫn phải tiếp tục giữ niềm tin, tiếp tục theo đuổi ước mơ, đó là cách ta sống không hối tiếc.
Về chủ đề thời gian, có một câu chuyện ngắn khá hay mang tên "Quán thời gian", rất tiếc không thấy ghi tên tác giả
--
Quán thời gian
Thời gian làm quên đi những nỗi buồn, nhưng cũng làm mòn đi khát vọng, mơ ước, làm nhạt nhòa bao kỷ niệm.
Thời gian trôi nhanh, ai cũng muốn níu giữ, đâu có ai thành công.
Hãy để thời gian vẫn trôi, quan trọng là giá trị của cuộc sống, của hành trình ta đã đi qua đã ngấm vào trong ta & trở thành 1 phần con người ta.
Dù thời gian trôi qua, vẫn phải tiếp tục giữ niềm tin, tiếp tục theo đuổi ước mơ, đó là cách ta sống không hối tiếc.
Về chủ đề thời gian, có một câu chuyện ngắn khá hay mang tên "Quán thời gian", rất tiếc không thấy ghi tên tác giả
--
Quán thời gian
Quán vắng, mưa khuya, đèn vàng hiu hắt, có khách lạ bước vào hỏi chủ quán: "Quán ông bán gì?"
- Tôi bán thời gian, tôi bán ký ức. Đây là QUÁN THỜI GIAN.
- ...
- Anh mua không, tôi bán cho những năm tháng ấu thơ, thuở còn đầu trần đội nắng, chân đất dũi sỏi, lang thang đầu làng ngõ xóm hái quả duối chín, nhai lá dâu da xanh, bứt cánh hoa râm bụt gắn làm râu như diễn tuồng, hái quả mồng tơi bôi cho tím má cô láng giềng, bẻ cành tre, cắt tàu lá chuối dựng lều. Tôi bán cho những buổi chiều vàng trên dòng sông Kinh Thầy, mặt trời đỏ rực cũng xuống sông tắm mát cùng đám trẻ. Tôi bán cho vị ngọt ngai ngái của củ sen vừa mới bới lên từ lớp bùn sâu; vị ngọt đắng của nhân sen già bóc từ cái bát sen khô héo; vị ngọt dịu của bát canh cua, canh hến... Anh mua không, tôi bán cho vị ngọt đắng của tuổi thơ?
- ...
- Anh mua không, tôi bán cho thời niên thiếu, ngày đạp xe Phượng Hoàng 7km tới trường, đường anh đi bốn mùa sẽ là mạ xanh vào vụ, lúa sớm thoảng hương, lúa chín ngào ngạt, hay gốc rạ điêu tàn. Tôi bán cho những ngày thư tay nhét hộc bàn, lời tình thơ ngây trao nơi cuối mắt, tâm tình là lúc học nhóm ôn bài... Tôi bán cho những lo âu trước kỳ thi, những man mác kỳ nghỉ hè, những xôn xao trước kỳ nghỉ tết.
-...
- Anh mua không, tôi bán cho ngày anh biết anh làm người, là khi anh ý thức được bản thân anh, anh sống đúng con người anh. Tôi bán cho những con đường quanh co lối mòn hoa dại nở, buổi chiều chìm xuống những đôi vai bên bờ sông lộng gió, hay buổi sáng lang thang trong cái giá buốt của biển ồn ào, biển không cho lòng người yên chút nào. Tôi bán ly cà phê sáng khi nắng vẫn còn mê ngủ, tôi bán cuộc tình muộn nhưng đẹp như thuở ban đầu...
- Tôi muốn mua, tôi phải trả ông bao nhiêu?
- Tôi không đổi thời gian lấy tiền.
- Vậy tôi phả trả ông bằng cái gì?
- Bằng phong sương, bằng cát bụi vương trên áo anh, bám vào gót giày anh. Nhưng tôi không lấy nếu anh cởi áo, tháo giày mà giũ chúng ra. Tôi chỉ lấy khi chúng đã thấm vào anh, chúng trở thành anh và anh trở về với chúng.
- Vậy thì tôi chưa có đủ, nhưng tôi sẽ có đủ. Tôi phải lên đường ngay, mới kịp. Mau lên đi, thời gian như chiếc bóng. "Mau lên đi, mùa chưa ngả chiều hôm".
Gửi Lai Châu (thơ trần Mạnh Hảo)
Tình cờ lại gặp lại bài này, một bài thơ đã khiến nhiều người yêu Tây Bắc vì nó, khiến một vài người đã sởn da gà khi được nghe đọc lần đầu trong 1 bữa rượu, 1 Tây Bắc kỳ vĩ và bí ẩn
--
Gửi Lai Châu(thơ trần Mạnh Hảo)
Trái tim đập không một ai nhìn thấy
Ở ven trời Tây Bắc có Lai Châu
Hoa ban nở thành người con gái Thái
Đám mây bay trong thau nước gội đầu.
Nơi sông Đà vặn mình rung núi
"Lối Ma Ly Pho là sợi chỉ xuyên qua xống váy mèo"
Thị xã nhỏ như chiếc áo cài trên ngực đất nước
Núi hai đầu mây đến đá lông nheo
Nơi con thác giữ nụ cười em lại
Tiếng Thái thương như cầm được giữa tay mình
Tóc em đó như mùa màng gặt hái
Mỗi cái nhìn ẩn chứa một bình minh.
Nơi ngủ dậy núi đã đầy trong mắt
Trong chiêm bao còn vọng tiếng nai chiều
Tiếng ngựa thồ gõ vào mây rậm rịch
Em gội đầu để suối suốt đời reo.
Nơi em về bản Chi Luông, bản Xá
Hoa rừng thơm như có kẻ theo cùng
Bản mới dựng mắt em là chiếc lá
Rơi bập bùng chân cứ muốn đi chung.
Nơi vách đá còn ghi bia Lê Lợi
Lịch sử ngược sông Đà, nước réo tiếng gươm xưa
Em đứng đó mỉm cười khi anh hỏi
Như hoa ban chỉ nở lúc sang mùa.
Nơi dấu tích còn ghi thời thống khổ
Cô gái xòe xưa lao mình xuống sông Đà
Chỗ em khóc sân vua Đèo giờ biếc cỏ
Anh đi tìm nước mắt gặp lời ca.
Anh đã gặp những con người như lửa
Giấu khói lửa đi như thời bếp Hoàng Cầm
Điện Biên của mọi người dành riêng em điệu múa
Những đời thường nhập lai hoá nhân dân
Lai Châu của lúa thơm sắn ngọt
Của tình em cho thị xã trăng rằm
Của ngọn gió kéo mặt trời qua dốc
Tiếng khèn Mèo làm suối cứ băn khuăn.
Anh xin mang tiếng sông Đà về với biển
Để lòng em tìm lại buổi ban đầu
Em đứng đó mây ven trời vô kể
Để suốt đời anh mắc nợ Lai Châu...
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)